Lãng khách – nghe cứ như là một hảo hán trong phim kiếm hiệp vậy, trong phim thì được hình tượng hóa như một anh hùng. Ngoài đời thì lãng khách chỉ là một người qua đường, có mặt hay vắng mặt thì cũng chẳng ai quan tâm hay nhận ra.
Cuộc sống giống như giai điệu của bài hát Bohemain Rhapsody của band nhạc Queen, lúc buồn thì ballad, lúc bi thì opera, lúc vui thì hard rock. Tóm lại thì cuộc đời là một chuỗi bị kịch và hạnh phúc, có mấy ai không trải qua cảm giác vui mang theo nước mắt, nhưng đôi khi gượng cười nhưng trong lòng lại thấy đau sót, nghẹn ngào trong lòng mà không thể cất tiếng khóc. Với cái “nickname” Lãng Khách đã mặc định cho con người hắn một cái khung cứng cáp, hắn sẽ chẳng bao giờ đổ nước mắt vì bất cứ điều gì, đơn giản hắn là một Lãng Khách. Con người mà, nói là một chuyện, thực tế nó lại khác cơ, càng cố tỏ ra mạnh mẽ, kiêu bây nhiêu thì hắn lại yếu đuối bấy nhiêu, không thể đổ lệ dù buồn, với khuôn mặt luôn nở nụ cười nhưng mấy ai biết được gã đang đau xót trong tâm hồn. Những chuyện đã trải qua để cố gắn chứng minh là hắn tốt, cố gắng chứng minh là hắn có giá trị trong xã hội. Tuy nhiên, tài giỏi để làm khi mà những mục tiêu tầm thường nhất đã vuột khỏi tầm tay của hắn, có mấy người nhớ tới hắn, một thằng lãng khách khờ dại cố gắng chứng minh bản thân, người đời sẽ không bao giờ nhớ tới hắn, ích kỷ ganh đua hắn cũng có, cũng muốn làm cho bản thân trở nên đặc biệt trong mắt mọi người. Nhưng, hắn làm điều đó vì cái gì? Ai là ngời đồng hành cùng hắn trên chặng đường này? Ai sẽ là người để một tên Lãng Khách như hắn nương tựa những lúc thất vọng? Dù có làm gì đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ chẳng thể nào biết trước được những gì xảy ra đối với hắn.
Lãng Khách là vậy, rít một hơi thuốc dài rồi hắn tự hỏi, nếu một ngày nào đó hắn không còn trên thế gian này nữa thì ai sẽ là người thương tiếc cho cuộc đời của hắn? Ai là sẽ đứng trước mộ hắn để nói vài câu tâm tư? Đi sương về gió, chẳng lo lắng, bước đi hiên ngang, thích gì làm đó, ai cần thì giúp, ai ghét thì nói vài câu chửi, có khi giấc bình minh được người đời nhìn với cặp mắt ngưỡng mộ, hừng đông về đã rộn những lời nặng nề… Lãng Khách là thế, quá quen với điều đó, thân lắm bụi trần, khuôn mặt chai sạn với đá điểm sương gió, miệng nở nụ cười như thấu hiểu lòng thế gian.
Rít một hơi thuốc, đôi mắt nhìn xa xăm lòng tự hỏi “ Ta mang niềm vui cho thế gian, ai mang niềm vui cho ta? ” Câu hỏi hắn thừa biết được câu trả lời? Tiếp tục hành trình, tiếp tục những bước chân đơn độc, tiếp tục tự mình nhìn nhận cuộc đời một mình, tự đi tìm niềm vui cho mình. Cười vui khi thấy người xung quanh vui, lòng đau như cắt khi thấy thấy họ thờ ơ với mình, mặc dù miệng luôn mang một nụ cười, ai mà hiểu nỗi lòng này, ai kết thân với lãng khách?…
Giữ vững bước chân lãng khách dù có ai quan tâm hay không. Đã lao vào kiếp phiêu du với bước chân lữ hành thì hãy để nụ cười luôn nở trên môi. Niềm an ủi duy nhất mà hắn có được đó chính là tâm hồn và nụ cười gượng gạo để cho người đời thấy gã kiêu hãnh… mặc dù trong lòng đau đớn đầy chua xót, đã là Lãng Khách thì hắn phải chấp nhận điều đó.
Dù không ai ủng hộ, nhưng đó là con đường ngươi chọn, nụ cười luôn hé dù cuộc sống có khó khăn đi nữa và dù người ta có thờ ơ với hắn thế nào đi nữa, hãy cho họ thấy sự kiêu hãnh của ngươi… Lãng Khách, hãy chứng minh những lý do của ngươi là đúng, mặc dù thực tế qua xa vời… hắn không thể níu giữ niềm vui cho riêng bản thân mình, nhưng lai mang niềm vui đến cho thiên hạ, dù chẳng ai ghi nhận điều đó của hắn, ít ra thì ngươi đã sống cho chính bản thân mình. Có thể một ngày ngươi ra đi, hạnh phúc của ngươi vẫn chưa đến hoặc đã vút mất, hãy luôn giữ cái nụ cười gượng gạo ấy, ngươi đã đi một hành trình trên chính bước đi mà mi chọn, hãy giữ lấy và tận hưởng cho riêng mình, mặc kệ thiên hạ cười nhạo… nhưng ngươi hãy cố cười.
Niềm vui nào cũng có lúc tàn Lãng khách nào cũng có ngày dừng bước.
Hãy dẹp bỏ những ích kỷ của bản thân mà đền đáp cho sự hy sinh của người khác. Người hy sinh cho mi chính là người muốn bước đi cùng ngươi, niềm vui, hạnh phúc của người không phải là cái cảm giác muốn giữ riêng mi, hạnh phúc chính là sự đền đáp dành cho người đã hy sinh vì ngươi. Hãy nhờ điều này Lãng Khách.
Discussion about this post